Hầu hết những bộ phim tình cảm chúng ta xem đều dừng lại ở khoảnh khắc lãng mạn nhất: lời cầu hôn, đám cưới, hoặc cái kết “họ sống hạnh phúc mãi mãi”. Nhưng có một câu hỏi lớn hơn thường bị bỏ ngỏ: “Chuyện gì xảy ra sau cái kết ấy?” Cuộc sống sau khi cởi bỏ váy cưới, khi tình yêu phải đối mặt với những chuyện cơm áo gạo tiền, với sự nhàm chán và những thử thách không tên. May mắn thay, vẫn có những bộ phim tình cảm hay dám khám phá mảnh đất thực tế ấy – tình yêu sau hôn nhân. Và tôi thấy chúng chân thực, sâu sắc, và đôi khi… “giật mình” vì quá đúng.
Tôi còn nhớ lần đầu xem “Blue Valentine”, tôi đã sốc. Phim không kể một câu chuyện xuôi thời gian, mà đan xen giữa quá khứ ngọt ngào lúc yêu nhau và hiện tại đầy rạn nứt khi đã có con. Dean và Cindy từng là một cặp đôi tràn đầy nhiệt huyết, anh chàng sơn nhà vui tính và cô nàng sinh viên y khoa đầy mộng mơ. Nhưng sau vài năm hôn nhân, họ dần trở thành hai người xa lạ, mắc kẹt trong những cuộc cãi vã vô nghĩa và sự thất vọng âm ỉ. Cách phim đối chiếu hai giai đoạn ấy khiến tôi không khỏi tự hỏi: “Điều gì đã giết chết tình yêu của họ? Phải chăng chính cuộc sống đời thường với những gánh nặng đã mài mòn mọi thứ?” Bộ phim này không đưa ra câu trả lời dễ dàng, nhưng nó cho thấy hôn nhân cần nhiều hơn là tình yêu thuở ban đầu – nó cần sự nỗ lực vun đắp không ngừng.

Nhưng không phải câu chuyện nào sau hôn nhân cũng là bi kịch. “The Story of Us” (Câu chuyện của chúng ta) với sự tham gia của Bruce Willis và Michelle Pfeiffer lại cho ta một góc nhìn khác, đời thường và đầy chiêm nghiệm. Vợ chồng Ben và Katie quyết định sống thử xa nhau một thời gian, và trong khoảng thời gian ấy, họ nhìn lại 15 năm bên nhau. Phim không có những màn cãi vã kịch tính, mà đầy ắp những ký ức nhỏ: những trò đùa riêng tư, cách họ cãi nhau về việc đóng tuýp kem đánh răng, hay nỗi buồn khi thấy nhau dần thay đổi. Nó tập trung vào một sự thật giản dị: hôn nhân là hàng nghìn lựa chọn nhỏ mỗi ngày – chọn ở bên, chọn tha thứ, chọn yêu thương ngay cả khi không còn cảm xúc mãnh liệt. Cái kết của phim khiến tôi mỉm cười, bởi nó nói về sự lựa chọn tiếp tục gắn bó, dù không hoàn hảo.
Một góc nhìn tinh tế hơn đến từ điện ảnh châu Á, với “Hôn nhân vàng” của Hàn Quốc. Đây không phải là bộ phim về một cuộc hôn nhân đổ vỡ, mà là về một cuộc hôn nhân “hờ hững” kéo dài hàng chục năm. Hai vợ chồng già dường như chẳng còn gì để nói với nhau, mỗi người sống trong thế giới riêng. Nhưng thông qua một biến cố, họ bắt đầu nhìn lại và nhận ra tình cảm sâu đậm vẫn còn đó, chỉ bị che lấp bởi thói quen và sự im lặng. Phim chạm đến một sự thật cảm động: tình yêu sau nhiều năm có thể không còn là ngọn lửa rực cháy, mà là thanh âm ấm áp, là sự hiện diện quen thuộc đã trở thành một phần máu thịt. Nó khiến tôi nghĩ về bố mẹ, về những cặp vợ chồng già, và hiểu hơn về thứ tình cảm bền chặt qua năm tháng.
Vậy, điều gì làm nên một bộ phim tình cảm hay về tình yêu sau hôn nhân? Theo tôi, chúng thành công khi:
- Dám nhìn thẳng vào sự thật: Chúng không ngại cho thấy những mâu thuẫn, sự nhàm chán, những ham muốn cá nhân bị hi sinh – những điều ít được nói đến trong các bộ phim lãng mạn thông thường.
- Đề cao sự nỗ lực: Tình yêu ở đây không phải là số phận hay cảm xúc nhất thời. Nó là một lựa chọn chủ động mỗi ngày. Các nhân vật phải vật lộn, giao tiếp và thỏa hiệp.
- Cho thấy vẻ đẹp của sự gắn bó: Vẻ đẹp ấy có thể nằm ở một cử chỉ chăm sóc khi ốm đau, một ký ức vui vẻ chung, hay đơn giản là sự an tâm khi biết có một người luôn ở đó sau một ngày dài.
Xem những bộ phim này, tôi không còn ảo tưởng về một tình yêu toàn bích. Nhưng ngược lại, tôi trân trọng hơn sự bền bỉ và tầm thường trong các mối quan hệ. Chúng dạy tôi rằng, hạnh phúc hôn nhân có thể chỉ là tìm thấy niềm vui trong những điều nhỏ bé lặp đi lặp lại, và việc giữ lửa đôi khi khó khăn hơn việc thắp lên ngọn lửa đầu tiên rất nhiều.
Còn bạn, bạn đã từng xem bộ phim nào về đề tài này mà thấy mình hoặc thấy hình bóng gia đình mình trong đó chưa?vlxx
